posted Sep 9, 2010, 12:07 PM by Doãn-Vượng Nguyễn
[
updated Apr 12, 2015, 9:37 AM by Chí-Thông Nguyễn
]
Đàm Trung Pháp
Sau nhiều năm quan sát, ghi nhận và chia xẻ, giới nhà giáo ngôn ngữ
chúng tôi đã có thể phác họa ra “chân dung” của một học viên ngoại ngữ
hữu hiệu qua một số đặc trưng. Tôi xin giải thích về những đặc trưng đó
để quý bạn đọc nào đang học ngoại ngữ tự lượng giá, và nếu thấy mình
thiếu hụt thì có thể làm thêm được những gì để có thể thành công hơn
trong nỗ lực ấy. Vì chúng ta đang sống tại Hoa Kỳ, tôi xin đưa ra những
thí dụ bằng tiếng Anh trong bài viết này. Dưới đây là “chân
dung” của một học viên ngoại ngữ hữu hiệu, qua các đặc trưng được mô tả
vắn tắt cùng với các thí dụ liên hệ làm sáng tỏ vấn đề. Người học viên ấy: - Sẵn sàng đoán ý nghĩa của một chữ mới gặp lần đầu, căn cứ vào ngữ cảnh
(context) của chữ mới ấy. Điều này rất hữu lý, vì đâu có phải lúc nào
học viên cũng có tự điển trong tay? Khi nghe hoặc đọc một đoạn đề cập
đến một “obese man” nặng trên 300 pounds đang thở hổn hển leo cầu thang,
thì học viên đoán được ngay ý nghĩa của chữ “obese” phải là “mập phì”
rồi. Sau đó khi có thì giờ, người học viên sẽ tra tự điển để phối kiểm ý
nghĩa, cách phát âm, cũng như chính tả của chữ “obese”cho chắc ăn.
- Luôn luôn tìm kiếm cơ hội đàm thoại với người bản xứ và không mảy may
bận tâm về những lỗi lầm về phát âm hoặc văn phạm của mình. Đành rằng
lối phát âm tiếng Anh lôi thôi lắm, văn phạm cũng phiền hà nữa, nhưng
nếu cứ e ngại sợ người Mỹ cười thì chẳng bao giờ dám phát ngôn, chẳng
bao giờ nói được tiếng Anh! Không ai có thể chinh phục được một ngoại
ngữ mà không phạm lỗi phát âm cũng như lỗi văn phạm nhiều lần trong khi
học tập. Sự nhút nhát này rất tai hại, vì nó sẽ cho phép các lỗi ấy ngủ
yên và cuối cùng biến chúng thành chai đá (fossilized) vô phương sửa
chữa sau này. Người học ngoại ngữ hữu hiệu thường là những cá nhân có
tính tình cởi mở, thân thiện, thích nói chuyện, và có cảm tình với ngoại
văn, ngoại ngữ nói chung. Họ cũng không bao giờ bị trằn trọc, áy náy
suốt đêm vì ban ngày họ đã phạm các lỗi phát âm hoặc văn phạm tiếng Anh!
- Tận dụng mọi cơ hội để thực tập các chức năng ngôn ngữ
(language functions) đã học được nhưng dùng chưa nhuyễn, trong cả hai
lãnh vực nói và viết. Mỗi chức năng ngôn ngữ là một phương tiện để
truyền thông và có một cấu trúc và từ vựng đặc thù. Thí dụ như chức năng
“tạ lỗi” thường dùng động từ “apologize for” cho cái hành động mà nay
mình hối hận, được diễn tả bằng mô thức [having + past participle của
động từ đã gây ra hành động đáng tiếc ấy] như trong câu “I apologize for
having ignored you at the party last week.” Quả thực, mức thông thạo
(proficiency level) về một ngoại ngữ của một cá nhân có thể được đánh
giá qua tổng số các chức năng mà người ấy đã thủ đắc được trong ngoại
ngữ ấy.
- Thực tập cách phát âm những chữ khó sau khi đã nghe
người bản xứ, nhất là các chữ chứa đựng những âm vị (phonemes) không có
trong tiếng mẹ đẻ của mình (như âm vị đầu trong các chữ “think” và
“judge” không tồn tại trong tiếng Việt), hoặc các chữ mà âm tiết nhấn
mạnh (stressed syllable) nằm trong vị trí bất thường (như “melancholy”
và “industry” đều được nhấn mạnh ở âm tiết đầu tiên). Sự thực tập phát
âm này có thể âm thầm, có thể lớn tiếng. Nỗ lực này thực tế lắm, vì
người Mỹ thường không hiểu chúng ta khi chúng ta phát âm trật một âm vị
trong chữ hoặc nhấn mạnh trật âm tiết trong một chữ.
- Lắng nghe
lối nói người bản xứ để học hỏi cách phát âm, cách dùng chức năng ngôn
ngữ, và nhất là cách dùng những đặc ngữ (idioms) như trong các câu “Mary
went through the roof when she heard she had been fired” hoặc “We only
see them once in a blue moon.” Vì ý nghĩa của các đặc ngữ “go through
the roof” (nổi cơn tam bành) và “once in a blue moon” (năm thì mười họa)
rất khó đoán trúng, học viên phải hiểu cho rõ bằng cách lưu ý chúng rồi
tra cứu ý nghĩa qua tự điển hoặc nhờ người bản xứ giúp đỡ.
- Để ý
đến những sắc thái tế nhị của ý nghĩa trong từ vựng và cú pháp. Thí dụ,
người Mỹ thường không muốn dùng động từ “die” nghe quá phũ phàng, cho
nên họ dùng những chữ thanh lịch hơn như “pass away” hoặc “depart.” Cú
pháp cũng cho thấy thái độ của người sử dụng là lịch lãm hay cọc cằn,
chẳng hạn như sự khác biệt giữa câu “Would you mind closing the window?”
và “Close the window!”
- Chú trọng đến hình thức của ngoại ngữ
đang học hỏi, nào là viết chữ cho đúng chính tả (spelling), nào là chấm
câu (punctuation) cho chỉnh, nào là chia động từ (conjugation) cho phân
minh, vân vân. Nỗ lực này đòi hỏi sự chú tâm quan sát, ghi nhận, và thực
tập đều đặn, vì tiếng Anh không phải là thứ tiếng dễ viết dựa vào lối
“đánh vần” (hai chữ “key” và “quay” cùng phát âm như nhau), vì
quy luật chấm câu trong tiếng Anh rất chặt chẽ (nếu không cẩn thận với
dấu phết, người viết sẽ phạm vào các “trọng tội” như “comma splices”
hoặc “run-on sentences”), và vì tiếng Anh có hàng trăm động từ bất quy
tắc (sắp xếp theo mẫu tự từ “arise/arose/arisen” đến
“wind/wound/wound”). Đây là lối tiếp thu văn phạm nghiêm chỉnh của một
cá nhân học ngoại ngữ hữu hiệu để dẫn đến mức thông thạo hàn lâm
(academic proficiency).
- Không quá nóng lòng vì chưa hiểu rõ một
cấu trúc nào đó của ngoại ngữ mình đang học hỏi, mà kiên nhẫn chờ đợi
trong khi tìm hiểu thêm và chấp nhận đó là một phần tự nhiên của tiến
trình học hỏi. Câu “Had John studied harder, he might have passed that
tough exam” chắc chắn từng làm nhiều học viên tiếng Anh thắc mắc vì cấu
trúc khác thường của nó. Hiển nhiên, cấu trúc này rất cần được tìm hiểu
và thủ đắc vì nó diễn tả một sự giả dụ trái với sự thực trong quá khứ,
đồng nghĩa với “If John had studied harder, he might have passed that
tough exam.” Sự thực là John đã chẳng học chăm hơn tí nào và chàng đã
rớt kỳ thi khó khăn đó rồi.
- Dùng kiến thức tiếng mẹ đẻ để hiểu
thêm về ngoại ngữ đang học. Người Việt chúng ta không may mắn bằng những
người nói tiếng Tây Ban Nha khi học tiếng Anh, vì giữa tiếng Việt và
tiếng Anh không hề có những chữ cùng gốc (cognates), nhưng cả chục ngàn
những chữ cùng gốc đó tồn tại giữa tiếng Anh và tiếng Tây Ban Nha. Vì
vậy người Mễ Tây Cơ sẽ hiểu ngay câu tiếng Anh sau đây chứa đựng vài chữ
lạ lùng, khó đoán nghĩa cho người Việt chúng ta: “The coward osculated a
taciturn damsel.” Trong khi người Việt thấy các chữ “coward, osculated,
taciturn, damsel” lạ hoắc thì người Mễ hiểu chúng ngay rồi, vì “coward”
cùng gốc với “cobarde” (kẻ hèn nhát), “osculated” cùng gốc với danh từ
“ósculo” (nụ hôn), “taciturn” cùng gốc với “taciturna” (lầm lỳ), và
“damsel” cùng gốc với “damisela” (thiếu nữ). Về cú pháp, người học viên
hữu hiệu sẽ lưu ý tới những nét khác biệt đáng kể giữa ngôn ngữ mẹ đẻ và
ngôn ngữ đang học hỏi, qua tiến trình “nâng cao ý thức”
(consciousness-raising) để không phạm vào các lỗi lầm do sự “nhiễu
nhương” (interference) – tức là không để cú pháp ngôn ngữ mẹ đẻ ảnh
hưởng tiêu cực đến cú pháp ngôn ngữ đang học. Chẳng hạn, khi một câu
phức tạp tiếng Việt bắt đầu bằng mệnh đề phụ sử dụng một trong các liên
từ “vì/tuy/nếu” thì mệnh đề chính thường bắt đầu bằng một trong các “từ
quân bình” (balance words) “nên/nhưng/thì” như trong các thí dụ sau đây:
(1a) Vì nó kiêu ngạo, nên nó không có bạn.
(2a) Tuy họ nghèo, nhưng họ
rất hạnh phúc.
(3a) Nếu anh yêu tôi, thì anh phải cưới tôi ngay!
Nếu vô tình để khía cạnh cú pháp này của tiếng Việt ảnh hưởng lối viết
tiếng Anh, chúng ta sẽ viết ra các câu bất cập sau đây:
(1b) Because he
is arrogant, so he has no friends.
(2b) Although they are poor, but they
are very happy.
(3b) If you love me, then you must marry me at once!
Người học viên hữu hiệu sẽ tinh ý dẹp bỏ ngay các “từ quân bình” không
cần thiết “so/but/then” trong các câu (1b), (2b), và (3b).
|
|